via Xã hội - Chaobuoisang.net http://chaobuoisang.net/hanh-trinh-van-menh-tim-kiem-rubi-luc-yen-1649189.htm, Theo Xã hội Blog Kênh 12
Sau gần một tiếng quăng người qua những cành cây, vách đá, Duy vứt bao tải thực phẩm xuống đất ngồi thở hổn hển. Duy kể: "Cái núi này có tên là Tắt Thở. Ngày trước người dân hành quân đến bãi đã đỏ thì phải đi mất nửa ngày đường mới đến được ngọn núi này. Đường xa, núi cao mà trên lưng mỗi người phải cõng theo 40-60kg lương thực, thực phẩm đủ sống trong rừng trong vòng một tháng. Dân đua nhau leo đèo, vượt núi, có người sức yếu mình hèn qua được núi Tắt Thở thì lăn ra ngất, rồi phải căng lều mắc võng ngủ lại đây dưỡng sức ngày hôm sau mới đủ sức để tiếp tục vào cuộc mưu sinh cùng đá đỏ. Do đó nên dân đào đá đỏ đã đặt tên cho ngọn núi này là Tắt Thở". Từ núi Tắt Thở vào bãi đá chỉ còn khoảng 4km nhưng cơn mưa phùn đủ làm cho con đường vắt vẻo qua lưng chừng núi trơn tuột như lươn. Khoảng một giờ leo núi, đoàn người lọt thỏm ra một thung lũng bằng phẳng nằm giữa các ngọn núi nơi có bốn chiếc lều tạm ẩn dật sau những hốc đá và lùm cây rậm rạp. Duy khoe: "Đây là khu bãi đá gần nhất trong tất cả các bãi đá đỏ đang được khai thác ở xã Nghĩa Đô. Bãi đá này được dân đào bới rầm rộ từ năm 1990. Lúc cao điểm có hàng trăm người cùng nhau khai thác với hàng trăm hầm, hào đan đâm ngang bổ dọc chằng chịt dưới lòng đất. Thế nhưng, nhiều người không những không tìm được đá đỏ mà còn phải bỏ mạng nơi rừng sâu núi thẳm nên mọi người dần bỏ nghề, lúc đó Nhà nước cũng cấm khai thác đá nên bãi này vãn bóng người một thời gian. Tuy nhiên, một nhóm người vẫn đeo bám bãi đá mong có ngày đổi đời". |
Đánh kẹp Đó là cách gọi của dân đá đỏ nói về những người đi đào đá bằng cách len lỏi qua kẽ đá moi móc từng xô đất truy lùng đá màu. Trên một sườn núi Duy chui tọt vào khe đá như một con chuột rừng, anh thanh niên người Tày lôi ra một chậu đá sỏi và chùi, gọt từng viên, mỗi khi thấy viên đá hồng, đá đỏ ánh mắt anh lại sáng quắc lên như tia lửa chất chứa hy vọng đổi đời, nhưng rồi đôi mắt lấy lại nhanh chóng cụp xuống đầy thất vọng mệt mỏi và kiệt cùng rệu rã... Duy thò đầu vào hang đá hú một tiếng thật to. Từ trong mịt mùng bóng tối có ánh đèn le lói chiếu ra như con đom đóm, rồi một tiếng vọng bay ra, đập vào vách đá: "Gì đấy?", tiếng người im bặt. Một lúc sau, từ trong kẽ đá một thanh niên chui ra. Đó là Hiệp - một người trong nhóm khai thác đá với Duy. |
Duy hổn hển: "Đoạn này hàng đẹp (đá màu đẹp), nhưng mà ít sỏi quá! Nếu mà được phát nào thì chết phát đấy". Nói rồi Hiệp móc trong túi ra viên đá màu rồi bật đèn pin điện thoại chiếu cho chúng tôi xem. Ánh sáng của ánh đèn chiếu qua làm viên đá nổi màu đỏ rực. Hiệp trầm trồ: "Giá như viên này mà trong hơn thì anh em mình trúng đậm". Kiểm tra đá xong, Hiệp đút viên đá màu vào túi quần và moi ra một viên đá hình bát giác rồi lại chẹp miệng tiếc nuối: "Giá viên bát giác này mà có màu đỏ như tiết, trong như nước suối thì mình có cả tỷ chứ chả đùa". Trong lúc trò chuyện, không biết Duy đã lủi vào vách đá từ khi nào, Hiệp lại thay Duy dẫn chúng tôi bò qua những kẽ đá tối om, chằng chịt như mạng nhện dưới lòng đất, qua những kẽ đá hẹp chúng tôi lọt ra một hang rộng bằng cả gian nhà, ở đó có bốn người đang hì hụi dùng dao ngoáy đất. Hiệp liền hô mọi người về nghỉ ngơi nấu cơm ăn, hôm nay có "khách lạ" tới thăm. Sau lời hô hào của Hiệp, nhóm người vứt bỏ xô, chậu, dao, cuốc chim lại hang rồi ì ạch chui khỏi hang giống như bầy chuột núi. Theo Zing |